Nguyên Đỗ

Từ Ngôi Thánh, Tại Sao Người Xuống Thế

Trời đổ lạnh, mùa Giáng Sinh bão tuyết
Từng tấc cao tuyết đóng lạnh căm căm
Mặc áo chi cũng cứ lạnh ngấm ngầm
Từng chút lạnh xâm xía vào da thịt
Mới đổi chút mà lạnh sao muốn chết
Đi lễ đêm, nhìn tượng Chúa Hài Nhi
Máng đơn sơ nơi hang đá ấm gì
Cất tiếng khóc xé màn đêm lạnh lẽo
Mục đồng đến, từng mỗi người vạn nẻo
Từ phương xa, Nam, Bắc lẫn Tây, Đông
Quỳ tạ ơn với tất cả tấm lòng
Cả nhân loại đêm hồng ân Chúa đến
Con quỳ gối nhìn Hài Nhi, hổ thẹn
Dù cóng rét nào đã thấm vào đâu
Tình Chúa yêu, trời biển thật cao sâu
Vì nhân loại đã giáng sinh nhập thể
Có tiếng khóc của vài em thơ bé
Cuối nhà thờ nhắc nhớ rét đêm xưa
Maria – Mẹ ôm bé ru hờ
Vỗ về Trẻ từ Ngôi Cao khóc lạnh
Nhìn máng cỏ, chuồng chiên lừa cô quạnh
Có ai ngờ là Cứu Thế Ngôi Hai
Thánh Giu-Se hồi đó chắc thở dài
Thấy bất lực, chiếc nôi chưa kịp đóng
Hãy cứ đến những mục đồng bé bỏng
Hãy qùy dâng, những đạo sĩ khôn ngoan
Từ bốn phương, chiêm ngưỡng Bé Thiện Toàn
Trong máng cỏ, toà Ngôi Hai Nhập Thể
Từ ngôi thánh, tại sao Người xuống thế
Địa đàng xưa, lời hứa Chúa Tình Thương
Sai Ngôi Hai gia’ng hạ dẫn đưa đường
Đem nhận loại về cung lòng nhiệm thể
Nguyên Đỗ
Giáng Sinh 2004

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Từ Ngôi Thánh, Tại Sao Người Xuống Thế"